OPTADS360
AANETWORK
AMBIENT
YOMEDIA
Banner-Video
IN_IMAGE

Nêu cảm nghĩ của em khi mắc lỗi

Nêu cảm nghĩ của em khi mắc lỗi

(văn biểu cảm)

Giúp vs thứ 7 mình học rồikhocroi

  bởi Lê Minh 22/03/2019
ADSENSE/lession_isads=0
QUẢNG CÁO
 

Câu trả lời (2)

  • Học chung với bạn từ năm lớp Một đến giờ nên chúng tôi là đôi bạn rất thân. Chúng tôi cùng nhau làm bài ở nhà, cùng nhau đến lớp, đi đâu cũng có nhau…Vậy mả có lần tôi làm cho Minh buồn mất mấy ngày, còn tôi, tôi rất ân hận nhưng không thể nào xóa đi lỗi lầm đã mắc.

    Hồi ấy chúng tôi học lớp 5A, lớp chuyên của trường. Cả hai chúng tôi đều say sưa giải các bài toán khó mới sưu tầm được. Ngoài bài tập của thầy giáo, chúng tôi thường tìm đề bài trên các mục đố vui trong các sách tham khảo. Anh, chị, bố, mẹ, ông bà đều quan tâm và khuyến khích chúng tôi bằng cách tìm những bài toán khó cho chúng tôi luyện tập. Vì thế chúng tôi ngày càng tiến bộ. Bao giờ cũng vậy, có đề nào mới là chúng tôi lại cho nhau biết và sau khi làm xong thì đối chiếu xem ai làm đúng hơn, nhanh hơn. Không ít lần tôi cười đắc thắng khi thấy Minh phải chịu là cách giải của tôi làm ngắn gọn, sáng sủa hơn. Và chính tính hiếu thắng đó là nguyên nhân gây ra lỗi lầm của tôi.

    Hôm ấy, Minh hớn hở khoe với tôi một tập đề bài chép tay và nói của chị Ngọc chép lại cho từ một tài liệu nước ngoài mượn của thầy.

    Tôi và Minh chụm đầu vào đọc và làm thử bài đầu tiên.

    mac-loi

    Thời gian trôi qua, Minh dường như quên hết chuyện cũ. Chỉ có tôi là không quên được

    Loay hoay một lúc, hai đứa mới làm xong và cũng đến giờ nấu cơm chiều. Tôi liền bảo Minh cho mượn tập đề bài đề chép rồi sẽ thi giải với Minh. Tôi hôm ấy tôi không chép mà lặng lẽ làm luôn hai bài. Đêm đã khuya, tôi nghĩ đến những nụ cười đắc thắng của- mình, nghĩ tới vẻ ỉu xìu của Minh những lúc Minh thua tôi. Tôi chợt mong ước rằng lúc nào tôi cũng thắng. Thế là trong óc tôi nghĩ ra một ý nghĩ xấu…

    Sáng hôm sau, gặp nhau ở lớp, tôi đưa trả Minh tập giấy nhòe nhoẹt, ẩm ướt, không nhìn thấy chữ nghĩa gì cả với lời thanh minh đầy vẻ hợp lý: “Không may tớ để rơi vào vũng nước… Tớ cũng chưa kịp chép gì cả…”

    Minh cầm tập đề mà tôi sầm mặt lại, không nói được câu nào. Bạn ấy lặng lẽ về chỗ. Nhìn Minh buồn bã, tôi bắt đầu thây ân hận. Không dám nói gì thêm, tôi cũng đã về chỗ và cô giữ vẻ mặt bình thường.

    Trời ơi! Tại sao tôi lờ làm hỏng tập đề bài mà Minh rất quí? Minh đang gửi gắm vào đó bao niềm tin và hi vọng. Tại sao tôi nỡ nói dối bạn ấy trong khi Minh tin tôi không chút nghi ngờ? Tôi vẫn còn một bản sao khác trong tủ sách ở nhà, liệu tôi có đủ can đảm nói thật với Minh mọi chuyện không? Biết bao ý nghĩ lộn xộn cứ giằng co trong đầu óc tôi, trong cái đầu xưa nay chỉ chuyên chú học hành, vậy mà giờ đây đã sinh ra những ý nghĩ xấu xa.

    Đầu óc quay cuồng, tôi không say sưa với cảm giác chiến thắng điên rồ ấy nữa. Tôi lấy hết can đảm kể cho Minh nghe sự thật và chụp một bản sao cho Minh. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa quên cảm giác nóng bừng cả mặt khi đưa lại cho Minh tập đề bài, và đôi khi nhìn Minh tôi cứ thấy sượng sùng. .

    Thời gian trôi qua, Minh dường như quên hết chuyện cũ. Chỉ có tôi là không quên được. Bây giờ dù thắng Minh đi nữa, tôi không còn thấy đắc ý một cách con nít như trước. Chúng tôi vẫn giữ được niềm say mê toán học thuở nào, nhưng tôi nghĩ tình bạn chân thành còn quí giá hơn.



      bởi Nguyễn Tuấn Dũng 22/03/2019
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • Học chung với bạn từ năm lớp Một đến giờ nên chúng tôi là đôi bạn rất thân. Chúng tôi cùng nhau làm bài ở nhà, cùng nhau đến lớp, đi đâu cũng có nhau…Vậy mả có lần tôi làm cho Minh buồn mất mấy ngày, còn tôi, tôi rất ân hận nhưng không thể nào xóa đi lỗi lầm đã mắc.

    Hồi ấy chúng tôi học lớp 5A, lớp chuyên của trường. Cả hai chúng tôi đều say sưa giải các bài toán khó mới sưu tầm được. Ngoài bài tập của thầy giáo, chúng tôi thường tìm đề bài trên các mục đố vui trong các sách tham khảo. Anh, chị, bố, mẹ, ông bà đều quan tâm và khuyến khích chúng tôi bằng cách tìm những bài toán khó cho chúng tôi luyện tập. Vì thế chúng tôi ngày càng tiến bộ. Bao giờ cũng vậy, có đề nào mới là chúng tôi lại cho nhau biết và sau khi làm xong thì đối chiếu xem ai làm đúng hơn, nhanh hơn. Không ít lần tôi cười đắc thắng khi thấy Minh phải chịu là cách giải của tôi làm ngắn gọn, sáng sủa hơn. Và chính tính hiếu thắng đó là nguyên nhân gây ra lỗi lầm của tôi.

    Hôm ấy, Minh hớn hở khoe với tôi một tập đề bài chép tay và nói của chị Ngọc chép lại cho từ một tài liệu nước ngoài mượn của thầy.

    Tôi và Minh chụm đầu vào đọc và làm thử bài đầu tiên.

    Thời gian trôi qua, Minh dường như quên hết chuyện cũ. Chỉ có tôi là không quên được

    Loay hoay một lúc, hai đứa mới làm xong và cũng đến giờ nấu cơm chiều. Tôi liền bảo Minh cho mượn tập đề bài đề chép rồi sẽ thi giải với Minh. Tôi hôm ấy tôi không chép mà lặng lẽ làm luôn hai bài. Đêm đã khuya, tôi nghĩ đến những nụ cười đắc thắng của- mình, nghĩ tới vẻ ỉu xìu của Minh những lúc Minh thua tôi. Tôi chợt mong ước rằng lúc nào tôi cũng thắng. Thế là trong óc tôi nghĩ ra một ý nghĩ xấu…

    Sáng hôm sau, gặp nhau ở lớp, tôi đưa trả Minh tập giấy nhòe nhoẹt, ẩm ướt, không nhìn thấy chữ nghĩa gì cả với lời thanh minh đầy vẻ hợp lý: “Không may tớ để rơi vào vũng nước… Tớ cũng chưa kịp chép gì cả…”  

    Minh cầm tập đề mà tôi sầm mặt lại, không nói được câu nào. Bạn ấy lặng lẽ về chỗ. Nhìn Minh buồn bã, tôi bắt đầu thấy ân hận. Không dám nói gì thêm, tôi cũng đã về chỗ và cố giữ vẻ mặt bình thường.

    Trời ơi! Tại sao tôi lờ làm hỏng tập đề bài mà Minh rất quí? Minh đang gửi gắm vào đó bao niềm tin và hi vọng. Tại sao tôi nỡ nói dối bạn ấy trong khi Minh tin tôi không chút nghi ngờ? Tôi vẫn còn một bản sao khác trong tủ sách ở nhà, liệu tôi có đủ can đảm nói thật với Minh mọi chuyện không? Biết bao ý nghĩ lộn xộn cứ giằng co trong đầu óc tôi, trong cái đầu xưa nay chỉ chuyên chú học hành, vậy mà giờ đây đã sinh ra những ý nghĩ xấu xa.  

    Đầu óc quay cuồng, tôi không say sưa với cảm giác chiến thắng điên rồ ấy nữa. Tôi lấy hết can đảm kể cho Minh nghe sự thật và chụp một bản sao cho Minh. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa quên cảm giác nóng bừng cả mặt khi đưa lại cho Minh tập đề bài, và đôi khi nhìn Minh tôi cứ thấy sượng sùng. .

    Thời gian trôi qua, Minh dường như quên hết chuyện cũ. Chỉ có tôi là không quên được. Bây giờ dù thắng Minh đi nữa, tôi không còn thấy đắc ý một cách con nít như trước. Chúng tôi vẫn giữ được niềm say mê toán học thuở nào, nhưng tôi nghĩ tình bạn chân thành còn quí giá hơn. 

      bởi no name 24/03/2019
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
 

Các câu hỏi mới

NONE
OFF