OPTADS360
NONE
YOMEDIA
Banner-Video
IN_IMAGE

Kể lại một câu chuyện cảm động về tình mẫu tử

Hãy kể lại một câu chuyện cảm động về tình mẫu tử có sử dụng độc thoại đối thoai độc thoại nội tâm

Giúp mình với mai nộp rồi chưa làm gì hết

  bởi Nguyễn Sơn Ca 24/10/2018
ADMICRO/lession_isads=0

Câu trả lời (2)

  • mỗi ai sinh ra đều đc nằm trong vòng tay mẹ,đc ôm ấp chở che trong vòng tay yêu thương,chan chứa tình cảm sâu nặng mà người mẹ dành cho con.nhưng ko phải cuộc đời con người ai cx đầy đủ,ai cx sống cuộc sống ấm áp bên mẹ mà ở đâu đó trên đất nước này đây vẫn còn tồn tại những mảnh đời bất hạnh.sinh ra mẹ mất,cx có thể vì một vài lí do khác mà trở thành cô nhi,sống cuộc sống lang thang đầu đường xó chợ.nếu chúng ta vẫn còn người mẹ để ta nương tựa dựa dẫm thì hãy trân trọng điều đó.tôi đã từng chứng kiến một sự việc cảm động của người mẹ vĩ đại dành cho con.

    câu chuyện xảy ra taị gần nơi tôi sinh sống,ở đó có một người phụ nữ tuổi tầm 20 đã có một đứa con gái đầu lòng,do một lần làm vc dại dột,tuy vậy người mẹ này rất yêu thương con dù cho bao lời soi mói cs bao người nhưng người mẹ ấy vẫn ko ngần ngại nuôi nấng đứa trẻ thành người.mỗi đứa trẻ sinh ra đều cần tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ,mà đứa bé này lại thiếu đi tình cha vừa lúc lọt lòng,tuy vậy nhưng người mẹ đó vừa là cha là mẹ cho đứa trẻ ko để đứa trẻ thiếu thốn tình cảm.gia đình tuy nghèo nhưng người mẹ đơn thân vẫn hằng ngày làm vc nuôi con khôn lớn cho con đc bằng bạn bằng bè,hi sinh tất cả vì con.chẳng bao giờ cuộc sống lại toàn vẹn như ta mong muốn,ấy thế mà chưa dứt tình cảnh khốn khổ đó,người mẹ lại mắc phải căn bệnh hiểm nghèo,sức lực ngày càng cạn kiệt,một ngày yếu lại càng yếu thêm.nhiều người khuyên cô đưa đứa trẻ vào cô nhi viện,cô còn trẻ lm vc mà chữa bệnh chứa nuôi nó lm ji khổ cả thân.người mẹ im lặng rồi ns:chị có yêu con chị ko

    -con tôi mà sao lại ko yêu...

    -chị cx yêu con của mk thì tôi cx vậy,chị có thể ns một điều vô lí vậy sao chị ko đưa con chj cho người khác nuôi đi.....ns xong người hàng xóm tức dận rời đi lại mắng chửi chị,cái đồ ***** gái.người mẹ chỉ biết khóc trong im lặng.đứa trẻ ngây thơ chạy hỏi mẹ,mẹ ơi bố con đâu hả mẹ,câu hỏi làm chị quặn lòng

    chị trả lời bố đi công tác chưa về con ạ!đứa bé lại hỏi mẹ ơi!nha ta có bánh kẹo ko ạ.sợ bé buồn chj trả lời nhiều con ạ.nhưng thực ra chj chẳng còn đòng nào trong người cả mấy hôm nay đóng tiền hc phí cho con ko còn dư đồng nào cả.đêm đến chị lặng lẽ chờ con ngủ rồi lm việc rử bát cho một nhà hàng nhỏ.chị đã bệnh mà ko đc nghỉ ngơi,sức khỏe ngày càng cạn kiệt.mấy hôm sau chj nằm liệt dường,tôi cx sang giúp đỡ chị đôi chút cho bé ăn,tôi thầm nghĩ:sao thế giới này bất công như vậy,sao người tốt lại ko đc cứu giúp.bệnh tình chj không thuyên giảm chút nào,dù vậy chị vẫn lo lắng cho con,ko để con bị mất một bữa ăn nào.có lần đứa bé bị ngã nên bại rách da bên hông chị cảm thấy tuỵet vọng,bác sĩ bão cần chắp da.chẳng một ai có thể giúp chj bây h cả,chị gặp bác sĩ ns mk sẽ lấy da đùi chắp cho đứa trẻ.đứa bé khỏe mạnh ra viện là lúc chị nằm xuống,chị đã chuẩn bị hết rồi,nếu sau này chj có ra đi thì sẽ có người ở cô nhi viện vào nhận nuôi cháu,khi hơi thở cuối cùng chị vẫn lo lắng cho con mk.câu chuyện đó đã làm bao người cảm thấy xúc đônhj,đến xin nhậni nuôi cháu,còn những người luôn khinh thường chửi mắng chj chỉ bt im lặng cảm thấy xấu hổ.các bn thấy đấy,tình mẫu tử thật bao la phải không,người mẹ có thể làm tất cả vì con cs mk,y thương con hết mức,chỉ cần con sau này lớn lên làm người tốt có ích cho xã hội.tôi tự ns với bản thân:mk sẽ cố lên,lm người tốt như chj ấy vậy,đó cx là một bài hc mà tôi nhớ mãi.

    Tình mẫu tử của mẹ và con là thứ tình cảm đáng quí nhất mà suốt cuộc đời này những đứa con sẽ mãi trân trọng. Dù “ tung cánh muôn phương”, con vẫn sẽ mãi mang theo tình mẫu tử cao đẹp mà mẹ dành cho con. Những ai đang và đã được nhận tình mẫu tử thiêng liêng ấy, hãy cố gắng trân trọng và giữ gìn vì nếu như một ngày nào đó nếu tình cảm ấy không còn thi` cuộc sống này sẽ trở nên tẻ nhạt. Ôi ! Tình mẫu tử thật cao đẹp biết bao.

      bởi Nguyên thi hong Yen 24/10/2018
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • Đó là bài viết trong Lễ tri ân và trưởng thành của Hà Thị Phương Linh, học sinh lớp 12A1 trường THPT Nhân Việt, quận Tân Phú, TP HCM.

    Câu chuyện của Linh bắt đầu khi bố đi làm xa, 2 tháng mới về thăm nhà một lần, còn mẹ Linh phải một mình chăm sóc hai chị em và lo toan việc nhà. 

    Linh viết: “Ở lứa tuổi cấp 1 mẹ thường bắt tôi ngủ trưa và học bài, tôi không nghe thì bị mẹ đánh, lúc đó tôi rất ghét mẹ, đôi khi tâm trí tôi thấy mẹ thật là ác”.

    Mọi chuyện chưa dùng lại ở đó, đến khi lên cấp 2, tôi ghét mẹ vì luôn bị xét nét. Lúc đó, tôi chỉ muốn xách ba lô ra ở riêng. Tôi ghét mẹ lắm! Tôi từng muốn không có mẹ trên đời này…

    Đỉnh điểm mâu thuẫn giữa tôi và mẹ là năm lớp 11, tôi chuyển về gần nhà học, đây là năm tôi không thể quên những gì tôi đối xử với mẹ. Ngày Noel tôi đã dặn mẹ đón sớm hơn mà mẹ lại quên. Báo hại là hôm đó, tôi phải đi bộ cả tiếng đồng hồ. Về tới nhà, tôi cãi lộn với mẹ, nói những câu nói mà chính tôi cũng không tưởng tượng được”.

    Nhưng mọi việc bắt đầu đổi thay khi Linh học lớp 12. Những người bạn mà cô từng nói với mẹ là còn tốt hơn cả mẹ, bắt đầu chia phe và đòi đến tận nhà Linh để đánh. Mẹ là người bên Linh những lúc suy sụp

    “Mẹ cho tôi một cơ hội mới tại ngồi trường khác… Đi học nội trú xa nhà, tôi lại muốn quay về khoảnh khắc đẹp khi có mẹ bên cạnh. Tôi thầm hiểu và ngày càng quý trọng mẹ hơn. 

    Là con gái, sau này lớn lên tôi cũng làm mẹ. Tôi cũng không muốn con mình sau này như tôi. Tới lúc khó khăn nhất, tôi mới biết bên mình không phải là bạn bè mà là gia đình, là mẹ, nơi tôi sinh ra và nuôi dưỡng cho đến khi tôi lớn lên". Xem chi tiết bài văn tại đây.

    Đâu phải lúc nào con cũng hiểu lòng mẹ

    Bạn Bùi Như Mai, trường THPT Trần Đại Nghĩa, TP HCM, đã thốt lên như thế trong bài văn của mình.

    Tình mẫu tử không chỉ nuôi đứa trẻ lớn khôn mà còn có giúp người phụ nữ trưởng thành hơn, dạy họ biết sống vị tha, vị kỷ, biết dẹp bỏ những yêu thích của mình để dành tất cả cho con, dạy họ sống điềm tĩnh, sống mạnh mẽ để làm gương, làm lá chắn cho suốt cuộc đời đứa con bé bỏng.

    Mẹ yêu con nhiều là thế, nhưng đâu phải lúc nào cũng hiểu lòng mẹ, cũng biết thương mẹ như thương con. Như đứa con trong bức ảnh kia, tuổi trẻ sức dài vai rộng vậy mà để mẹ mình lội nước giữa cơn mưa tầm tã.

    Trên đời còn nhiều người còn không tốt hơn thế nữa. Họ hỗn hào, họ vô ơn với bậc sinh thành. Chỉ cần một lời mẹ lớn tiếng cũng đủ khiến họ giận dỗi bỏ đi, làm người mẹ ở nhà lo lắng khôn nguôi.

    Nhưng bất hiếu với mẹ nhất là khi mẹ đã hy sinh tất cả, cố gắng mỗi ngày để lo cho ta mà ta lại chây lười, lại không chịu học hành, làm việc, chỉ biết ăn bám mẹ mà thôi. Những người như thế thật đáng trách biết bao.

    Còn có những người mặc kệ công sinh thành dưỡng dục của mẹ, chỉ vì gia cảnh nghèo khó mà trách mẹ không lo được cho mình.

    “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”, những người trách mẹ như thế, không hề xứng đáng với tình cảm đấng sinh thành dành cho họ.

    Bản thân tôi cũng có lúc giận dỗi mẹ. Nhưng khi khôn lớn hơn một chút, tôi đã hiểu mẹ đã hy sinh cho mình nhiều đến chừng nào. Vì thế, mỗi ngày tôi luôn cố gắng học tập, phụ giúp mẹ thật nhiều. Có thể tôi không cho được mẹ sung sướng nhưng tôi chắc chắn có thể cho mẹ hạnh phúc mỗi ngày. Xem chi tiết bài văn tại đây.

    Con ghét đồng tiền vì nó làm mẹ mệt mỏi

    Nguyễn Trung Hiếu, cựu học sinh trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam trải lòng như thế trong bài văn của mình.

    Bài văn được viết theo hình thức bức thư gửi mẹ. Mở đầu bài văn, Trung Hiếu thuât lại cảnh người mẹ mắng con khi luôn nhịn bữa sáng để tiết kiệm tiền cho gia đình”.

    “Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”.

    Câu chuyện về tình mẹ con, những trải nghiệm trong cuộc sống được xoay quanh giá trị về đồng tiền.

    “Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm văn nghị luận. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”. Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên lắm. Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ: Con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận.

    Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp, nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm. Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buýt.

    Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi !”.

    Con còn sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này. Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ”.

      bởi H Yziang 24/10/2018
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
 

Các câu hỏi mới

NONE
OFF