Suy nghĩ về câu thoại của Bo Ra trong bộ phim Reply 1988 Nghe nói thần linh...
Suy nghĩ của em về câu thoại của Bo Ra trong bộ phim Reply 1988: "Nghe nói thần linh không thể có mặt ở khắp mọi nơi nên Người đã tạo ra Mẹ".
Câu trả lời (6)
-
Reply 1988 (Lời Hồi Đáp 1988) – bộ phim về gia đình chân thực, cảm động do Hyeri, Park Bo Geum, Ryu Jun Yeol đóng vẫn chưa tan bão sau tập cuối cùng vừa phát sóng trên màn ảnh nhỏ. Ngoài tuyến nhân vật chính trẻ tuổi, những người cha người mẹ trong khu phố nhỏ Ssang Mun Dong cũng là những nhân vật vô cùng đáng nhớ. Chẳng phải là những ông bố bà mẹ vĩ đại, chẳng phải những người đặc biệt long lanh mà ta chỉ gặp trong phim ảnh, những vị phụ huynh trong Reply 1988 khiến người xem cảm thấy thật gần gũi, bình dị. Họ là những con người thân thuộc ta có thể bắt gặp ở bất cứ gia đình nào ngoài kia.
Vì Bố là siêu nhân ở đời thực!
Gia đình đông con, bố là người phải gánh vác nhiều trọng trách. Với đồng lương ít ỏi, bố Sung Dong Il có hàng tá thứ phải lo toan. Đó là nỗi lo về bữa cơm đầy đủ, có sò đầy ắp, có trứng chia đủ cho cả ba đứa, đó là nỗi niềm khi đến ngày phải đóng học phí. Cuộc sống kiếm tiền bon chen ngoài kia khiến bố quên mất áo mình đã sờn, chiếc quần đã cũ, cũng chẳng có suy nghĩ mua đồ mới cho mình.
Bởi họ là những người cha, tình cảm họ dành cho những đứa con có phần khô khan, ngại ngùng. Bố Dong Il có thể sẵn sàng chửi mắng, canh ngoài cửa cả đêm để bảo vệ con gái, để Bo Ra không tham gia cuộc biểu tình nguy hiểm. Khi được con lớn tặng áo mới, dù có mặc chật đến bung cả cúc, ông cũng chẳng hề kêu ca, thậm chí còn lườm khéo đứa con thứ khi nó dám chê bai. Bởi họ là những người cha, họ cũng ít khi nói lời yêu thương hay khóc lóc sướt mướt lúc con gái lớn xa nhà. Ngược lại, ông bố ấy chỉ biết đứng đợi ở một góc khuất, tay cầm sẵn một túi thuốc đầy ắp, rồi ngượng ngùng căn dặn vài câu. Bởi ông lo rằng, xa vòng tay của gia đình, cô con gái cứng đầu sẽ không biết tự chăm sóc cho mình. Tình cảm giản dị mà ấm áp ấy khiến Bo Ra lạnh lùng phải bật khóc.
Bởi họ là những người cha, họ không muốn con cái mình chịu thiệt thòi. Khi thấy đứa con thứ Duk Sun (Hyeri) giận dỗi, khóc nức nở vì bị đối xử bất công, bố Dong Il ngay lập tức mua bánh gato để dỗ dành, hát chúc mừng sinh nhật nó, nhường toàn bộ chiếc bánh cho con bé xử, rồi ngồi im lặng ngắm nhìn đứa con gái bé bỏng ăn bánh trong niềm hạnh phúc.
Bởi họ là những người cha, dù có nghèo khó, họ vẫn muốn con cái được ăn ngon mặc đẹp. Nhà có mỗi đứa con trai, bố Dong Il phải bí mật mua kem đắt nhất cho nó vì sợ hai cô chị ganh tị. Đi làm về, ông vẫn không quên ủ ấm hai bàn tay dưới chăn, áp vào má thằng con cưng để nó không thức giấc. Dù là đứa con lớn học giỏi nhưng ngang bướng, con thứ học dốt nhưng tốt bụng hay con trai út ông cụ non tính tình hiền lành, bố Dong Il luôn tự hào về chúng.
Người cha ấy vẫn rất kiên cường mạnh mẽ, bởi họ là trụ cột của cả gia đình. Khi người mẹ mà bố Dong Il yêu thương hết mực qua đời, ông phải nén đau khổ, gương mặt bình thản hết cỡ. Do ông đã chai lì cảm xúc ư? Không, đơn giản bởi "Người lớn chỉ là đang chịu đựng, họ chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ để gánh vác trách nhiệm tuổi tác. Người trưởng thành cũng biết đau". Trong khi mọi người khóc lóc sụt sùi, bố Dong Il tỏ ra thờ ơ khi xem một bộ phim tình cảm bi thương. Thế nhưng đêm về, ông lại lủi thủi trốn ra một góc để nghiền ngẫm một cuốn truyện buồn, để khóc thay cho số phận các nhân vật.
Trong cái xóm nhỏ ấy, bố Jung Hwan tưởng chừng là người tưng tửng, yêu đời nhất, song ông cũng có những tâm sự riêng ít ai thấu. Giống như bao vị phụ huynh khác, người bố ấy mong mỏi đứa con lớn đỗ đại học đến nhường nào, nhưng khi nó trượt lần thứ bảy, ông chỉ nhẹ nhàng an ủi, động viên nó, không học đại học thì có sao, chỉ cần con cái mạnh khỏe, ngoan ngoãn, bố đã rất mãn nguyện rồi. Bố Jung Hwan cũng muốn chứng minh mình là người đàn ông trụ cột trong gia đình "ở đâu cần, tôi sẽ lập tức xuất hiện", từ cái bàn là, máy sấy hay bất cứ vật dụng nào, ông liền ra tay chữa cháy dù phải ngồi cả ngày nghiên cứu mò mẫm, sửa từ lợn lành thành lợn què. Bởi bố là siêu nhân ở đời thực.
Một người bố yêu con đâu nhất thiết phải nhớ thai mộng (giấc mộng khi người mẹ mang thai đứa con trong bụng), đâu cần phải nhớ chính xác thời gian sinh đứa con thần đồng cờ vây người người ngưỡng mộ. Đối với ông bố ấy, Choi Taek (Park Bo Geum) vẫn chỉ là một đứa trẻ bé bỏng, một bảo bối cần được bảo vệ. Ông bố ấy từng thổ lộ, nuôi Taek dễ lắm, bởi nó chỉ biết đến cờ vây, đến bữa ra ăn, đến giờ giục nó đi ngủ. Thực ra, chăm Taek không hề dễ dàng, vì ông không chỉ đảm nhận trách nhiệm của người cha, mà còn phải gánh vác cả công việc của người mẹ. Người bố ấy chấp nhận căng tai lên nghe ti vi, đi lại rón rén để giữ không gian yên tĩnh cho con. Người bố ấy có thể lầm lì, phải mất chục phút mới chịu nói câu "Bố yêu con" nhưng khi nghe tin con gặp nạn, ông không chần chừ dùng tay đập vỡ ổ khóa.
Vì Thần Linh không thể có mặt ở khắp mọi nơi, nên Ngài đã tạo ra Mẹ!
Tiếng "Mẹ!", chỉ gọi thôi cũng chạm đến trái tim. Những bà mẹ trong Reply 1988, những người phụ nữ chỉ ngày ngày quanh quẩn bên bếp, lo từng bữa ăn cho chồng con, họ thật vĩ đại. Mẹ Duk Sun – Lee Il Hwan có thể chấp nhận là người ích kỷ trong cuộc sống, dốc đến cạn lọ mỹ phẩm, thèm cốc cafe cũng không nỡ mua, để góp từng đồng tặng cho đứa con một đôi giày bằng bạn bằng bè, chỉ một đôi giày bình thường, không phải hàng hiệu đã đủ cho con bé Duk Sun sung sướng suốt cả ngày, tung tẩy khoe với mọi người. Mỗi tối, bà không quên ngắm nhìn quyển sổ tiết kiệm và hạnh phúc khi thấy đủ tiền đóng học phí cho ba đứa nhỏ. Bà có thể dầm mưa để che chắn, bảo vệ cho con gái lớn không bị người ta bắt đi, bắt cả xóm gọi con mình bằng Soo Yeon để nó đỗ đại học.
Hay như mẹ Sun Woo, dù đã không còn người chồng ở bên chăm sóc nhưng bà luôn hạnh phúc và mãn nguyện, bởi ông trời đã cho bà hai đứa con vô cùng ngoan ngoãn, dễ thương. Bà luôn tỏ ra kiên cường trước mặt con cái vì không muốn con trai lớn phải lo. Dù phải đối mặt với mọi chuyện đau khổ, bị mẹ chồng mắng chửi, bị đuổi ra khỏi nhà, song chỉ cần nghe thấy tiếng "Mẹ ơi, con đã về", gương mặt người mẹ ấy ngay lập tức sẽ rạng rỡ, tươi cười trở lại. Người mẹ ấy, vì để lo trước học phí năm sau, để mua cho con đôi giày mới mà giấu giếm đi làm thêm, rồi khi bị phát hiện sẽ bảo để rèn luyện sức khỏe, thực ra đó chỉ là lời nói dối để con được yên tâm. Tiền tiêu không đủ nhưng mỗi khi ra chợ, bà cũng mua quả chuối cho con bé Jin Joo, không dám mặc cả từng đồng trước mặt Sun Woo để nó an lòng.
"Yêu cho roi cho vọt" – đó là cách yêu con của mẹ Jung Hwan. Quý bà "da báo" không dịu dàng, chẳng nhẹ nhàng như những bà mẹ khác, bà có thể đánh bùm bụp, thẳng tay đập bàn là vào đầu con không thương tiếc. Bà sẵn sàng cho Jung Bong tiền đi chơi điện tử, đưa Jung Hwan (Ryu Jun Yeol) cả đống tiền đóng quỹ mà chẳng cần hỏi lý do, đơn giản bởi sự tin tưởng tuyệt đối dành cho những đứa con. Mạnh mẽ, cứng rắn là thế, khi con lớn bị bệnh, người mẹ ấy phải tỏ ra bình thản để cả gia đình yên tâm, nói rằng bệnh năm nào cũng chữa sao phải lo, thế nhưng bước ra khỏi cánh cửa phòng bệnh, người mẹ ấy cuống quýt hỏi bác sĩ, khóc cạn nước mắt, bồn chồn trước đêm con phẫu thuật. Có những người mẹ như thế, là người phụ nữ nhưng họ không hề yếu đuối, họ không cho phép mình mềm lòng, bởi họ cần phải che chở, yêu thương những đứa con bé bỏng. Dù ở tuổi nào, mẹ vẫn là vị thần bảo vệ con.
Bộ phim Reply 1988 (Lời Hồi Đáp 1988) vừa khép lại hành trình kéo dài hai tháng đạt thành tựu mĩ mãn của đài tvN bởi mọi cảm xúc được truyền tải từ bộ phim đều khiến những ai xem xong một tập bất kì liền nghĩ ngay đến bố mẹ mình, đến anh chị em và bạn bè thân thuộc.
bởi @%$ Đạo 05/06/2019Like (0) Báo cáo sai phạm -
Reply 1988 (Lời Hồi Đáp 1988) – bộ phim về gia đình chân thực, cảm động do Hyeri, Park Bo Geum, Ryu Jun Yeol đóng vẫn chưa tan bão sau tập cuối cùng vừa phát sóng trên màn ảnh nhỏ. Ngoài tuyến nhân vật chính trẻ tuổi, những người cha người mẹ trong khu phố nhỏ Ssang Mun Dong cũng là những nhân vật vô cùng đáng nhớ. Chẳng phải là những ông bố bà mẹ vĩ đại, chẳng phải những người đặc biệt long lanh mà ta chỉ gặp trong phim ảnh, những vị phụ huynh trong Reply 1988 khiến người xem cảm thấy thật gần gũi, bình dị. Họ là những con người thân thuộc ta có thể bắt gặp ở bất cứ gia đình nào ngoài kia.
Vì Bố là siêu nhân ở đời thực!
Gia đình đông con, bố là người phải gánh vác nhiều trọng trách. Với đồng lương ít ỏi, bố Sung Dong Il có hàng tá thứ phải lo toan. Đó là nỗi lo về bữa cơm đầy đủ, có sò đầy ắp, có trứng chia đủ cho cả ba đứa, đó là nỗi niềm khi đến ngày phải đóng học phí. Cuộc sống kiếm tiền bon chen ngoài kia khiến bố quên mất áo mình đã sờn, chiếc quần đã cũ, cũng chẳng có suy nghĩ mua đồ mới cho mình.
Bởi họ là những người cha, tình cảm họ dành cho những đứa con có phần khô khan, ngại ngùng. Bố Dong Il có thể sẵn sàng chửi mắng, canh ngoài cửa cả đêm để bảo vệ con gái, để Bo Ra không tham gia cuộc biểu tình nguy hiểm. Khi được con lớn tặng áo mới, dù có mặc chật đến bung cả cúc, ông cũng chẳng hề kêu ca, thậm chí còn lườm khéo đứa con thứ khi nó dám chê bai. Bởi họ là những người cha, họ cũng ít khi nói lời yêu thương hay khóc lóc sướt mướt lúc con gái lớn xa nhà. Ngược lại, ông bố ấy chỉ biết đứng đợi ở một góc khuất, tay cầm sẵn một túi thuốc đầy ắp, rồi ngượng ngùng căn dặn vài câu. Bởi ông lo rằng, xa vòng tay của gia đình, cô con gái cứng đầu sẽ không biết tự chăm sóc cho mình. Tình cảm giản dị mà ấm áp ấy khiến Bo Ra lạnh lùng phải bật khóc.
Bởi họ là những người cha, họ không muốn con cái mình chịu thiệt thòi. Khi thấy đứa con thứ Duk Sun (Hyeri) giận dỗi, khóc nức nở vì bị đối xử bất công, bố Dong Il ngay lập tức mua bánh gato để dỗ dành, hát chúc mừng sinh nhật nó, nhường toàn bộ chiếc bánh cho con bé xử, rồi ngồi im lặng ngắm nhìn đứa con gái bé bỏng ăn bánh trong niềm hạnh phúc.
Bởi họ là những người cha, dù có nghèo khó, họ vẫn muốn con cái được ăn ngon mặc đẹp. Nhà có mỗi đứa con trai, bố Dong Il phải bí mật mua kem đắt nhất cho nó vì sợ hai cô chị ganh tị. Đi làm về, ông vẫn không quên ủ ấm hai bàn tay dưới chăn, áp vào má thằng con cưng để nó không thức giấc. Dù là đứa con lớn học giỏi nhưng ngang bướng, con thứ học dốt nhưng tốt bụng hay con trai út ông cụ non tính tình hiền lành, bố Dong Il luôn tự hào về chúng.
Người cha ấy vẫn rất kiên cường mạnh mẽ, bởi họ là trụ cột của cả gia đình. Khi người mẹ mà bố Dong Il yêu thương hết mực qua đời, ông phải nén đau khổ, gương mặt bình thản hết cỡ. Do ông đã chai lì cảm xúc ư? Không, đơn giản bởi "Người lớn chỉ là đang chịu đựng, họ chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ để gánh vác trách nhiệm tuổi tác. Người trưởng thành cũng biết đau". Trong khi mọi người khóc lóc sụt sùi, bố Dong Il tỏ ra thờ ơ khi xem một bộ phim tình cảm bi thương. Thế nhưng đêm về, ông lại lủi thủi trốn ra một góc để nghiền ngẫm một cuốn truyện buồn, để khóc thay cho số phận các nhân vật.
Trong cái xóm nhỏ ấy, bố Jung Hwan tưởng chừng là người tưng tửng, yêu đời nhất, song ông cũng có những tâm sự riêng ít ai thấu. Giống như bao vị phụ huynh khác, người bố ấy mong mỏi đứa con lớn đỗ đại học đến nhường nào, nhưng khi nó trượt lần thứ bảy, ông chỉ nhẹ nhàng an ủi, động viên nó, không học đại học thì có sao, chỉ cần con cái mạnh khỏe, ngoan ngoãn, bố đã rất mãn nguyện rồi. Bố Jung Hwan cũng muốn chứng minh mình là người đàn ông trụ cột trong gia đình "ở đâu cần, tôi sẽ lập tức xuất hiện", từ cái bàn là, máy sấy hay bất cứ vật dụng nào, ông liền ra tay chữa cháy dù phải ngồi cả ngày nghiên cứu mò mẫm, sửa từ lợn lành thành lợn què. Bởi bố là siêu nhân ở đời thực.
Một người bố yêu con đâu nhất thiết phải nhớ thai mộng (giấc mộng khi người mẹ mang thai đứa con trong bụng), đâu cần phải nhớ chính xác thời gian sinh đứa con thần đồng cờ vây người người ngưỡng mộ. Đối với ông bố ấy, Choi Taek (Park Bo Geum) vẫn chỉ là một đứa trẻ bé bỏng, một bảo bối cần được bảo vệ. Ông bố ấy từng thổ lộ, nuôi Taek dễ lắm, bởi nó chỉ biết đến cờ vây, đến bữa ra ăn, đến giờ giục nó đi ngủ. Thực ra, chăm Taek không hề dễ dàng, vì ông không chỉ đảm nhận trách nhiệm của người cha, mà còn phải gánh vác cả công việc của người mẹ. Người bố ấy chấp nhận căng tai lên nghe ti vi, đi lại rón rén để giữ không gian yên tĩnh cho con. Người bố ấy có thể lầm lì, phải mất chục phút mới chịu nói câu "Bố yêu con" nhưng khi nghe tin con gặp nạn, ông không chần chừ dùng tay đập vỡ ổ khóa.
Vì Thần Linh không thể có mặt ở khắp mọi nơi, nên Ngài đã tạo ra Mẹ!
Tiếng "Mẹ!", chỉ gọi thôi cũng chạm đến trái tim. Những bà mẹ trong Reply 1988, những người phụ nữ chỉ ngày ngày quanh quẩn bên bếp, lo từng bữa ăn cho chồng con, họ thật vĩ đại. Mẹ Duk Sun – Lee Il Hwan có thể chấp nhận là người ích kỷ trong cuộc sống, dốc đến cạn lọ mỹ phẩm, thèm cốc cafe cũng không nỡ mua, để góp từng đồng tặng cho đứa con một đôi giày bằng bạn bằng bè, chỉ một đôi giày bình thường, không phải hàng hiệu đã đủ cho con bé Duk Sun sung sướng suốt cả ngày, tung tẩy khoe với mọi người. Mỗi tối, bà không quên ngắm nhìn quyển sổ tiết kiệm và hạnh phúc khi thấy đủ tiền đóng học phí cho ba đứa nhỏ. Bà có thể dầm mưa để che chắn, bảo vệ cho con gái lớn không bị người ta bắt đi, bắt cả xóm gọi con mình bằng Soo Yeon để nó đỗ đại học.
Hay như mẹ Sun Woo, dù đã không còn người chồng ở bên chăm sóc nhưng bà luôn hạnh phúc và mãn nguyện, bởi ông trời đã cho bà hai đứa con vô cùng ngoan ngoãn, dễ thương. Bà luôn tỏ ra kiên cường trước mặt con cái vì không muốn con trai lớn phải lo. Dù phải đối mặt với mọi chuyện đau khổ, bị mẹ chồng mắng chửi, bị đuổi ra khỏi nhà, song chỉ cần nghe thấy tiếng "Mẹ ơi, con đã về", gương mặt người mẹ ấy ngay lập tức sẽ rạng rỡ, tươi cười trở lại. Người mẹ ấy, vì để lo trước học phí năm sau, để mua cho con đôi giày mới mà giấu giếm đi làm thêm, rồi khi bị phát hiện sẽ bảo để rèn luyện sức khỏe, thực ra đó chỉ là lời nói dối để con được yên tâm. Tiền tiêu không đủ nhưng mỗi khi ra chợ, bà cũng mua quả chuối cho con bé Jin Joo, không dám mặc cả từng đồng trước mặt Sun Woo để nó an lòng.
"Yêu cho roi cho vọt" – đó là cách yêu con của mẹ Jung Hwan. Quý bà "da báo" không dịu dàng, chẳng nhẹ nhàng như những bà mẹ khác, bà có thể đánh bùm bụp, thẳng tay đập bàn là vào đầu con không thương tiếc. Bà sẵn sàng cho Jung Bong tiền đi chơi điện tử, đưa Jung Hwan (Ryu Jun Yeol) cả đống tiền đóng quỹ mà chẳng cần hỏi lý do, đơn giản bởi sự tin tưởng tuyệt đối dành cho những đứa con. Mạnh mẽ, cứng rắn là thế, khi con lớn bị bệnh, người mẹ ấy phải tỏ ra bình thản để cả gia đình yên tâm, nói rằng bệnh năm nào cũng chữa sao phải lo, thế nhưng bước ra khỏi cánh cửa phòng bệnh, người mẹ ấy cuống quýt hỏi bác sĩ, khóc cạn nước mắt, bồn chồn trước đêm con phẫu thuật. Có những người mẹ như thế, là người phụ nữ nhưng họ không hề yếu đuối, họ không cho phép mình mềm lòng, bởi họ cần phải che chở, yêu thương những đứa con bé bỏng. Dù ở tuổi nào, mẹ vẫn là vị thần bảo vệ con.
Bộ phim Reply 1988 (Lời Hồi Đáp 1988) vừa khép lại hành trình kéo dài hai tháng đạt thành tựu mĩ mãn của đài tvN bởi mọi cảm xúc được truyền tải từ bộ phim đều khiến những ai xem xong một tập bất kì liền nghĩ ngay đến bố mẹ mình, đến anh chị em và bạn bè thân thuộc.
bởi @%$ Đạo 05/06/2019Like (1) Báo cáo sai phạm -
Reply 1988 (Lời Hồi Đáp 1988) – bộ phim về gia đình chân thực, cảm động do Hyeri, Park Bo Geum, Ryu Jun Yeol đóng vẫn chưa tan bão sau tập cuối cùng vừa phát sóng trên màn ảnh nhỏ. Ngoài tuyến nhân vật chính trẻ tuổi, những người cha người mẹ trong khu phố nhỏ Ssang Mun Dong cũng là những nhân vật vô cùng đáng nhớ. Chẳng phải là những ông bố bà mẹ vĩ đại, chẳng phải những người đặc biệt long lanh mà ta chỉ gặp trong phim ảnh, những vị phụ huynh trong Reply 1988 khiến người xem cảm thấy thật gần gũi, bình dị. Họ là những con người thân thuộc ta có thể bắt gặp ở bất cứ gia đình nào ngoài kia.
Vì Bố là siêu nhân ở đời thực!
Gia đình đông con, bố là người phải gánh vác nhiều trọng trách. Với đồng lương ít ỏi, bố Sung Dong Il có hàng tá thứ phải lo toan. Đó là nỗi lo về bữa cơm đầy đủ, có sò đầy ắp, có trứng chia đủ cho cả ba đứa, đó là nỗi niềm khi đến ngày phải đóng học phí. Cuộc sống kiếm tiền bon chen ngoài kia khiến bố quên mất áo mình đã sờn, chiếc quần đã cũ, cũng chẳng có suy nghĩ mua đồ mới cho mình.
Bởi họ là những người cha, tình cảm họ dành cho những đứa con có phần khô khan, ngại ngùng. Bố Dong Il có thể sẵn sàng chửi mắng, canh ngoài cửa cả đêm để bảo vệ con gái, để Bo Ra không tham gia cuộc biểu tình nguy hiểm. Khi được con lớn tặng áo mới, dù có mặc chật đến bung cả cúc, ông cũng chẳng hề kêu ca, thậm chí còn lườm khéo đứa con thứ khi nó dám chê bai. Bởi họ là những người cha, họ cũng ít khi nói lời yêu thương hay khóc lóc sướt mướt lúc con gái lớn xa nhà. Ngược lại, ông bố ấy chỉ biết đứng đợi ở một góc khuất, tay cầm sẵn một túi thuốc đầy ắp, rồi ngượng ngùng căn dặn vài câu. Bởi ông lo rằng, xa vòng tay của gia đình, cô con gái cứng đầu sẽ không biết tự chăm sóc cho mình. Tình cảm giản dị mà ấm áp ấy khiến Bo Ra lạnh lùng phải bật khóc.
Bởi họ là những người cha, họ không muốn con cái mình chịu thiệt thòi. Khi thấy đứa con thứ Duk Sun (Hyeri) giận dỗi, khóc nức nở vì bị đối xử bất công, bố Dong Il ngay lập tức mua bánh gato để dỗ dành, hát chúc mừng sinh nhật nó, nhường toàn bộ chiếc bánh cho con bé xử, rồi ngồi im lặng ngắm nhìn đứa con gái bé bỏng ăn bánh trong niềm hạnh phúc.
Bởi họ là những người cha, dù có nghèo khó, họ vẫn muốn con cái được ăn ngon mặc đẹp. Nhà có mỗi đứa con trai, bố Dong Il phải bí mật mua kem đắt nhất cho nó vì sợ hai cô chị ganh tị. Đi làm về, ông vẫn không quên ủ ấm hai bàn tay dưới chăn, áp vào má thằng con cưng để nó không thức giấc. Dù là đứa con lớn học giỏi nhưng ngang bướng, con thứ học dốt nhưng tốt bụng hay con trai út ông cụ non tính tình hiền lành, bố Dong Il luôn tự hào về chúng.
Người cha ấy vẫn rất kiên cường mạnh mẽ, bởi họ là trụ cột của cả gia đình. Khi người mẹ mà bố Dong Il yêu thương hết mực qua đời, ông phải nén đau khổ, gương mặt bình thản hết cỡ. Do ông đã chai lì cảm xúc ư? Không, đơn giản bởi "Người lớn chỉ là đang chịu đựng, họ chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ để gánh vác trách nhiệm tuổi tác. Người trưởng thành cũng biết đau". Trong khi mọi người khóc lóc sụt sùi, bố Dong Il tỏ ra thờ ơ khi xem một bộ phim tình cảm bi thương. Thế nhưng đêm về, ông lại lủi thủi trốn ra một góc để nghiền ngẫm một cuốn truyện buồn, để khóc thay cho số phận các nhân vật.
Trong cái xóm nhỏ ấy, bố Jung Hwan tưởng chừng là người tưng tửng, yêu đời nhất, song ông cũng có những tâm sự riêng ít ai thấu. Giống như bao vị phụ huynh khác, người bố ấy mong mỏi đứa con lớn đỗ đại học đến nhường nào, nhưng khi nó trượt lần thứ bảy, ông chỉ nhẹ nhàng an ủi, động viên nó, không học đại học thì có sao, chỉ cần con cái mạnh khỏe, ngoan ngoãn, bố đã rất mãn nguyện rồi. Bố Jung Hwan cũng muốn chứng minh mình là người đàn ông trụ cột trong gia đình "ở đâu cần, tôi sẽ lập tức xuất hiện", từ cái bàn là, máy sấy hay bất cứ vật dụng nào, ông liền ra tay chữa cháy dù phải ngồi cả ngày nghiên cứu mò mẫm, sửa từ lợn lành thành lợn què. Bởi bố là siêu nhân ở đời thực.
Một người bố yêu con đâu nhất thiết phải nhớ thai mộng (giấc mộng khi người mẹ mang thai đứa con trong bụng), đâu cần phải nhớ chính xác thời gian sinh đứa con thần đồng cờ vây người người ngưỡng mộ. Đối với ông bố ấy, Choi Taek (Park Bo Geum) vẫn chỉ là một đứa trẻ bé bỏng, một bảo bối cần được bảo vệ. Ông bố ấy từng thổ lộ, nuôi Taek dễ lắm, bởi nó chỉ biết đến cờ vây, đến bữa ra ăn, đến giờ giục nó đi ngủ. Thực ra, chăm Taek không hề dễ dàng, vì ông không chỉ đảm nhận trách nhiệm của người cha, mà còn phải gánh vác cả công việc của người mẹ. Người bố ấy chấp nhận căng tai lên nghe ti vi, đi lại rón rén để giữ không gian yên tĩnh cho con. Người bố ấy có thể lầm lì, phải mất chục phút mới chịu nói câu "Bố yêu con" nhưng khi nghe tin con gặp nạn, ông không chần chừ dùng tay đập vỡ ổ khóa.
Vì Thần Linh không thể có mặt ở khắp mọi nơi, nên Ngài đã tạo ra Mẹ!
Tiếng "Mẹ!", chỉ gọi thôi cũng chạm đến trái tim. Những bà mẹ trong Reply 1988, những người phụ nữ chỉ ngày ngày quanh quẩn bên bếp, lo từng bữa ăn cho chồng con, họ thật vĩ đại. Mẹ Duk Sun – Lee Il Hwan có thể chấp nhận là người ích kỷ trong cuộc sống, dốc đến cạn lọ mỹ phẩm, thèm cốc cafe cũng không nỡ mua, để góp từng đồng tặng cho đứa con một đôi giày bằng bạn bằng bè, chỉ một đôi giày bình thường, không phải hàng hiệu đã đủ cho con bé Duk Sun sung sướng suốt cả ngày, tung tẩy khoe với mọi người. Mỗi tối, bà không quên ngắm nhìn quyển sổ tiết kiệm và hạnh phúc khi thấy đủ tiền đóng học phí cho ba đứa nhỏ. Bà có thể dầm mưa để che chắn, bảo vệ cho con gái lớn không bị người ta bắt đi, bắt cả xóm gọi con mình bằng Soo Yeon để nó đỗ đại học.
Hay như mẹ Sun Woo, dù đã không còn người chồng ở bên chăm sóc nhưng bà luôn hạnh phúc và mãn nguyện, bởi ông trời đã cho bà hai đứa con vô cùng ngoan ngoãn, dễ thương. Bà luôn tỏ ra kiên cường trước mặt con cái vì không muốn con trai lớn phải lo. Dù phải đối mặt với mọi chuyện đau khổ, bị mẹ chồng mắng chửi, bị đuổi ra khỏi nhà, song chỉ cần nghe thấy tiếng "Mẹ ơi, con đã về", gương mặt người mẹ ấy ngay lập tức sẽ rạng rỡ, tươi cười trở lại. Người mẹ ấy, vì để lo trước học phí năm sau, để mua cho con đôi giày mới mà giấu giếm đi làm thêm, rồi khi bị phát hiện sẽ bảo để rèn luyện sức khỏe, thực ra đó chỉ là lời nói dối để con được yên tâm. Tiền tiêu không đủ nhưng mỗi khi ra chợ, bà cũng mua quả chuối cho con bé Jin Joo, không dám mặc cả từng đồng trước mặt Sun Woo để nó an lòng.
"Yêu cho roi cho vọt" – đó là cách yêu con của mẹ Jung Hwan. Quý bà "da báo" không dịu dàng, chẳng nhẹ nhàng như những bà mẹ khác, bà có thể đánh bùm bụp, thẳng tay đập bàn là vào đầu con không thương tiếc. Bà sẵn sàng cho Jung Bong tiền đi chơi điện tử, đưa Jung Hwan (Ryu Jun Yeol) cả đống tiền đóng quỹ mà chẳng cần hỏi lý do, đơn giản bởi sự tin tưởng tuyệt đối dành cho những đứa con. Mạnh mẽ, cứng rắn là thế, khi con lớn bị bệnh, người mẹ ấy phải tỏ ra bình thản để cả gia đình yên tâm, nói rằng bệnh năm nào cũng chữa sao phải lo, thế nhưng bước ra khỏi cánh cửa phòng bệnh, người mẹ ấy cuống quýt hỏi bác sĩ, khóc cạn nước mắt, bồn chồn trước đêm con phẫu thuật. Có những người mẹ như thế, là người phụ nữ nhưng họ không hề yếu đuối, họ không cho phép mình mềm lòng, bởi họ cần phải che chở, yêu thương những đứa con bé bỏng. Dù ở tuổi nào, mẹ vẫn là vị thần bảo vệ con.
Bộ phim Reply 1988 (Lời Hồi Đáp 1988) vừa khép lại hành trình kéo dài hai tháng đạt thành tựu mĩ mãn của đài tvN bởi mọi cảm xúc được truyền tải từ bộ phim đều khiến những ai xem xong một tập bất kì liền nghĩ ngay đến bố mẹ mình, đến anh chị em và bạn bè thân thuộc.
bởi @%$ Đạo 05/06/2019Like (1) Báo cáo sai phạm -
Reply 1988 (Lời Hồi Đáp 1988) – bộ phim về gia đình chân thực, cảm động do Hyeri, Park Bo Geum, Ryu Jun Yeol đóng vẫn chưa tan bão sau tập cuối cùng vừa phát sóng trên màn ảnh nhỏ. Ngoài tuyến nhân vật chính trẻ tuổi, những người cha người mẹ trong khu phố nhỏ Ssang Mun Dong cũng là những nhân vật vô cùng đáng nhớ. Chẳng phải là những ông bố bà mẹ vĩ đại, chẳng phải những người đặc biệt long lanh mà ta chỉ gặp trong phim ảnh, những vị phụ huynh trong Reply 1988 khiến người xem cảm thấy thật gần gũi, bình dị. Họ là những con người thân thuộc ta có thể bắt gặp ở bất cứ gia đình nào ngoài kia.
Vì Bố là siêu nhân ở đời thực!
Gia đình đông con, bố là người phải gánh vác nhiều trọng trách. Với đồng lương ít ỏi, bố Sung Dong Il có hàng tá thứ phải lo toan. Đó là nỗi lo về bữa cơm đầy đủ, có sò đầy ắp, có trứng chia đủ cho cả ba đứa, đó là nỗi niềm khi đến ngày phải đóng học phí. Cuộc sống kiếm tiền bon chen ngoài kia khiến bố quên mất áo mình đã sờn, chiếc quần đã cũ, cũng chẳng có suy nghĩ mua đồ mới cho mình.
Bởi họ là những người cha, tình cảm họ dành cho những đứa con có phần khô khan, ngại ngùng. Bố Dong Il có thể sẵn sàng chửi mắng, canh ngoài cửa cả đêm để bảo vệ con gái, để Bo Ra không tham gia cuộc biểu tình nguy hiểm. Khi được con lớn tặng áo mới, dù có mặc chật đến bung cả cúc, ông cũng chẳng hề kêu ca, thậm chí còn lườm khéo đứa con thứ khi nó dám chê bai. Bởi họ là những người cha, họ cũng ít khi nói lời yêu thương hay khóc lóc sướt mướt lúc con gái lớn xa nhà. Ngược lại, ông bố ấy chỉ biết đứng đợi ở một góc khuất, tay cầm sẵn một túi thuốc đầy ắp, rồi ngượng ngùng căn dặn vài câu. Bởi ông lo rằng, xa vòng tay của gia đình, cô con gái cứng đầu sẽ không biết tự chăm sóc cho mình. Tình cảm giản dị mà ấm áp ấy khiến Bo Ra lạnh lùng phải bật khóc.
Bởi họ là những người cha, họ không muốn con cái mình chịu thiệt thòi. Khi thấy đứa con thứ Duk Sun (Hyeri) giận dỗi, khóc nức nở vì bị đối xử bất công, bố Dong Il ngay lập tức mua bánh gato để dỗ dành, hát chúc mừng sinh nhật nó, nhường toàn bộ chiếc bánh cho con bé xử, rồi ngồi im lặng ngắm nhìn đứa con gái bé bỏng ăn bánh trong niềm hạnh phúc.
Bởi họ là những người cha, dù có nghèo khó, họ vẫn muốn con cái được ăn ngon mặc đẹp. Nhà có mỗi đứa con trai, bố Dong Il phải bí mật mua kem đắt nhất cho nó vì sợ hai cô chị ganh tị. Đi làm về, ông vẫn không quên ủ ấm hai bàn tay dưới chăn, áp vào má thằng con cưng để nó không thức giấc. Dù là đứa con lớn học giỏi nhưng ngang bướng, con thứ học dốt nhưng tốt bụng hay con trai út ông cụ non tính tình hiền lành, bố Dong Il luôn tự hào về chúng.
Người cha ấy vẫn rất kiên cường mạnh mẽ, bởi họ là trụ cột của cả gia đình. Khi người mẹ mà bố Dong Il yêu thương hết mực qua đời, ông phải nén đau khổ, gương mặt bình thản hết cỡ. Do ông đã chai lì cảm xúc ư? Không, đơn giản bởi "Người lớn chỉ là đang chịu đựng, họ chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ để gánh vác trách nhiệm tuổi tác. Người trưởng thành cũng biết đau". Trong khi mọi người khóc lóc sụt sùi, bố Dong Il tỏ ra thờ ơ khi xem một bộ phim tình cảm bi thương. Thế nhưng đêm về, ông lại lủi thủi trốn ra một góc để nghiền ngẫm một cuốn truyện buồn, để khóc thay cho số phận các nhân vật.
Trong cái xóm nhỏ ấy, bố Jung Hwan tưởng chừng là người tưng tửng, yêu đời nhất, song ông cũng có những tâm sự riêng ít ai thấu. Giống như bao vị phụ huynh khác, người bố ấy mong mỏi đứa con lớn đỗ đại học đến nhường nào, nhưng khi nó trượt lần thứ bảy, ông chỉ nhẹ nhàng an ủi, động viên nó, không học đại học thì có sao, chỉ cần con cái mạnh khỏe, ngoan ngoãn, bố đã rất mãn nguyện rồi. Bố Jung Hwan cũng muốn chứng minh mình là người đàn ông trụ cột trong gia đình "ở đâu cần, tôi sẽ lập tức xuất hiện", từ cái bàn là, máy sấy hay bất cứ vật dụng nào, ông liền ra tay chữa cháy dù phải ngồi cả ngày nghiên cứu mò mẫm, sửa từ lợn lành thành lợn què. Bởi bố là siêu nhân ở đời thực.
Một người bố yêu con đâu nhất thiết phải nhớ thai mộng (giấc mộng khi người mẹ mang thai đứa con trong bụng), đâu cần phải nhớ chính xác thời gian sinh đứa con thần đồng cờ vây người người ngưỡng mộ. Đối với ông bố ấy, Choi Taek (Park Bo Geum) vẫn chỉ là một đứa trẻ bé bỏng, một bảo bối cần được bảo vệ. Ông bố ấy từng thổ lộ, nuôi Taek dễ lắm, bởi nó chỉ biết đến cờ vây, đến bữa ra ăn, đến giờ giục nó đi ngủ. Thực ra, chăm Taek không hề dễ dàng, vì ông không chỉ đảm nhận trách nhiệm của người cha, mà còn phải gánh vác cả công việc của người mẹ. Người bố ấy chấp nhận căng tai lên nghe ti vi, đi lại rón rén để giữ không gian yên tĩnh cho con. Người bố ấy có thể lầm lì, phải mất chục phút mới chịu nói câu "Bố yêu con" nhưng khi nghe tin con gặp nạn, ông không chần chừ dùng tay đập vỡ ổ khóa.
Vì Thần Linh không thể có mặt ở khắp mọi nơi, nên Ngài đã tạo ra Mẹ!
Tiếng "Mẹ!", chỉ gọi thôi cũng chạm đến trái tim. Những bà mẹ trong Reply 1988, những người phụ nữ chỉ ngày ngày quanh quẩn bên bếp, lo từng bữa ăn cho chồng con, họ thật vĩ đại. Mẹ Duk Sun – Lee Il Hwan có thể chấp nhận là người ích kỷ trong cuộc sống, dốc đến cạn lọ mỹ phẩm, thèm cốc cafe cũng không nỡ mua, để góp từng đồng tặng cho đứa con một đôi giày bằng bạn bằng bè, chỉ một đôi giày bình thường, không phải hàng hiệu đã đủ cho con bé Duk Sun sung sướng suốt cả ngày, tung tẩy khoe với mọi người. Mỗi tối, bà không quên ngắm nhìn quyển sổ tiết kiệm và hạnh phúc khi thấy đủ tiền đóng học phí cho ba đứa nhỏ. Bà có thể dầm mưa để che chắn, bảo vệ cho con gái lớn không bị người ta bắt đi, bắt cả xóm gọi con mình bằng Soo Yeon để nó đỗ đại học.
Hay như mẹ Sun Woo, dù đã không còn người chồng ở bên chăm sóc nhưng bà luôn hạnh phúc và mãn nguyện, bởi ông trời đã cho bà hai đứa con vô cùng ngoan ngoãn, dễ thương. Bà luôn tỏ ra kiên cường trước mặt con cái vì không muốn con trai lớn phải lo. Dù phải đối mặt với mọi chuyện đau khổ, bị mẹ chồng mắng chửi, bị đuổi ra khỏi nhà, song chỉ cần nghe thấy tiếng "Mẹ ơi, con đã về", gương mặt người mẹ ấy ngay lập tức sẽ rạng rỡ, tươi cười trở lại. Người mẹ ấy, vì để lo trước học phí năm sau, để mua cho con đôi giày mới mà giấu giếm đi làm thêm, rồi khi bị phát hiện sẽ bảo để rèn luyện sức khỏe, thực ra đó chỉ là lời nói dối để con được yên tâm. Tiền tiêu không đủ nhưng mỗi khi ra chợ, bà cũng mua quả chuối cho con bé Jin Joo, không dám mặc cả từng đồng trước mặt Sun Woo để nó an lòng.
"Yêu cho roi cho vọt" – đó là cách yêu con của mẹ Jung Hwan. Quý bà "da báo" không dịu dàng, chẳng nhẹ nhàng như những bà mẹ khác, bà có thể đánh bùm bụp, thẳng tay đập bàn là vào đầu con không thương tiếc. Bà sẵn sàng cho Jung Bong tiền đi chơi điện tử, đưa Jung Hwan (Ryu Jun Yeol) cả đống tiền đóng quỹ mà chẳng cần hỏi lý do, đơn giản bởi sự tin tưởng tuyệt đối dành cho những đứa con. Mạnh mẽ, cứng rắn là thế, khi con lớn bị bệnh, người mẹ ấy phải tỏ ra bình thản để cả gia đình yên tâm, nói rằng bệnh năm nào cũng chữa sao phải lo, thế nhưng bước ra khỏi cánh cửa phòng bệnh, người mẹ ấy cuống quýt hỏi bác sĩ, khóc cạn nước mắt, bồn chồn trước đêm con phẫu thuật. Có những người mẹ như thế, là người phụ nữ nhưng họ không hề yếu đuối, họ không cho phép mình mềm lòng, bởi họ cần phải che chở, yêu thương những đứa con bé bỏng. Dù ở tuổi nào, mẹ vẫn là vị thần bảo vệ con.
Bộ phim Reply 1988 (Lời Hồi Đáp 1988) vừa khép lại hành trình kéo dài hai tháng đạt thành tựu mĩ mãn của đài tvN bởi mọi cảm xúc được truyền tải từ bộ phim đều khiến những ai xem xong một tập bất kì liền nghĩ ngay đến bố mẹ mình, đến anh chị em và bạn bè thân thuộc.
bởi @%$ Đạo 05/06/2019Like (1) Báo cáo sai phạm -
Câu nói của Bo Ra trong bộ phim Reply 1988: "Nghe nói thần linh không thể có mặt ở khắp mọi nơi nên Người đã tạo ra Mẹ". Đây là câu nói tuy ngắn như mang hàm ý vô cùng sâu sắc, ẩn chứa bên trong là một ý nghĩa lớn lao.
"Thần linh" là một khái niệm rất mơ hồ của con người. Hầu như tất cả mọi người điều tin rằng Thần linh là người "sinh" ra họ, làm cho họ có tính cách, con người như thế, luôn dõi theo, đi theo họ để phù hộ họ vượt qua những khó khăn, những trở ngại của cuộc sống, là người luôn mang đến những điều tốt lành cho họ ... Nói chung, theo tín ngưỡng của người phương Đông hay cả phương Tây điều cho rằng, hai từ "thần linh" rất đỗi thiêng liêng và mang lại hạnh phúc.
Vế đầu "Thần linh không thể có mặt khắp nơi" ý muốn nói rằng thần linh, người không thể hiện diện khắp mọi nơi để bảo vệ cho tất cả hơn 7 tỷ người trên hành tinh này. Nhưng nghĩa chính (nghĩa bóng) ở đây ý có tác dụng làm nền cho vế sau xuất hiện "Người đã tạo ra Mẹ". Sự hiện diện của mẹ cũng như sự hiện diện của Người. Trên đời này, không ai là không có mẹ, quan trọng, thời điểm của họ như thế nào mà thôi. Mẹ - một từ còn thiêng liêng hơn cả từ "thần linh". Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, chín tháng mười ngày để sinh ra chúng ta. Mẹ! Luôn dõi theo chúng ta từ khi vừa cất tiếng khóc chào đời, đến khi chập chững bước đi .... đến khi bước vào đời còn rất ngây ngô ... Mẹ vẫn mỉm cười với ta, vẫn ôn tồn cho ta lời khuyên, vẫn đỡ ta, vẫn nhẹ nhàng ... dìu dắt ta trên quãng đường đời đầy rẫy những chông gai, khó khăn.
Mỗi người mẹ điều yêu thương con của họ. Chỉ có điều, cách mà họ thể hiện tình yêu thương ấy như thế nào mà thôi. Dù mẹ có nghiêm khắc răn đe, dù mẹ có dịu dàng, hay mẹ có "giang hồ" đi chăng nữa thì mẹ vẫn mãi là mẹ mà thôi. Đối với mẹ, c"on dù lớn vẫn là con của mẹ đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con". Con đã lớn, trong mắt mẹ vẫn chỉ là thiên thần nhỏ mà thôi!
Mẹ, Người như là ánh sáng của đời mỗi con người chúng ta. Khi chúng ta khóc, mẹ cũng đứt từng đoạn ruột, khi ta cười, mẹ cũng nở nụ cười trên môi. Nếu như "thần linh" còn là định nghĩa mơ hồ thì "mẹ" lại càng là định nghĩa mơ hồ hơn gấp trăm, nghìn lần. Chỉ có một điều, dù không ai có thể định nghĩ rõ được từ "mẹ" nhưng sâu trong trái tim của mỗi người, nếu nhắc đến mẹ, họ có thể dành cả cuộc đời để nói vẫn không hết, nhắc đến mẹ, họ liền nghĩ ngay đến sự yêu thương, dìu dắt. Tóm lại, câu thoại của Bo Ra trong bộ phim Reply 1988 thật sự vô cùng tình cảm mà Khi nghe, khi đọc, mỗi người chúng ta sẽ tự cảm thấy chạnh lòng, cảm xúc trào dâng.
bởi Lê Trần Khả Hân 16/06/2019Like (0) Báo cáo sai phạm -
Tiếng "Mẹ!", chỉ gọi thôi cũng chạm đến trái tim. Những bà mẹ trong Reply 1988, những người phụ nữ chỉ ngày ngày quanh quẩn bên bếp, lo từng bữa ăn cho chồng con, họ thật vĩ đại. Mẹ Duk Sun – Lee Il Hwan có thể chấp nhận là người ích kỷ trong cuộc sống, dốc đến cạn lọ mỹ phẩm, thèm cốc cafe cũng không nỡ mua, để góp từng đồng tặng cho đứa con một đôi giày bằng bạn bằng bè, chỉ một đôi giày bình thường, không phải hàng hiệu đã đủ cho con bé Duk Sun sung sướng suốt cả ngày, tung tẩy khoe với mọi người. Mỗi tối, bà không quên ngắm nhìn quyển sổ tiết kiệm và hạnh phúc khi thấy đủ tiền đóng học phí cho ba đứa nhỏ. Bà có thể dầm mưa để che chắn, bảo vệ cho con gái lớn không bị người ta bắt đi, bắt cả xóm gọi con mình bằng Soo Yeon để nó đỗ đại học.
Hay như mẹ Sun Woo, dù đã không còn người chồng ở bên chăm sóc nhưng bà luôn hạnh phúc và mãn nguyện, bởi ông trời đã cho bà hai đứa con vô cùng ngoan ngoãn, dễ thương. Bà luôn tỏ ra kiên cường trước mặt con cái vì không muốn con trai lớn phải lo. Dù phải đối mặt với mọi chuyện đau khổ, bị mẹ chồng mắng chửi, bị đuổi ra khỏi nhà, song chỉ cần nghe thấy tiếng "Mẹ ơi, con đã về", gương mặt người mẹ ấy ngay lập tức sẽ rạng rỡ, tươi cười trở lại. Người mẹ ấy, vì để lo trước học phí năm sau, để mua cho con đôi giày mới mà giấu giếm đi làm thêm, rồi khi bị phát hiện sẽ bảo để rèn luyện sức khỏe, thực ra đó chỉ là lời nói dối để con được yên tâm. Tiền tiêu không đủ nhưng mỗi khi ra chợ, bà cũng mua quả chuối cho con bé Jin Joo, không dám mặc cả từng đồng trước mặt Sun Woo để nó an lòng.
bởi Love Linkin'Park 04/07/2019Like (0) Báo cáo sai phạm
Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!
Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản
Các câu hỏi mới
-
Em muốn biết cách mở bài gián tiếp chỉ có tác giả tác phẩm mà không có hoàn cảnh sáng tác và phong cách nghệ thuật như vậy có được không
04/12/2022 | 1 Trả lời
-
Phân tích giúp mình bài Người Lái Đò Sông Đà
15/12/2022 | 0 Trả lời
-
Chào mọi người, giúp mình vài câu hỏi SGK bài thơ Tự do này với nhé
15/12/2022 | 0 Trả lời
-
VIDEOYOMEDIA
Phân tích đoạn 1
Phân tích bài thơ
16/12/2022 | 0 Trả lời
-
"Cái chính ở đây là phải biết kịp thời quay mặt đi. Cái chính ở đây là đừng làm tổn thương trái tim em bé, đừng để cho em thấy những giọt nước mắt đàn ông hiếm hoi nóng bỏng lăn trên má anh."
02/04/2023 | 1 Trả lời
-
14/06/2023 | 1 Trả lời
-
Toàn bộ bài thơ Sóng, các khổ thơ đều có 4 câu, duy chỉ có khổ 5 là có 6 câu. Điều đó có ý nghĩa gì trong việc bộc lộ cảm xúa của nhân vật trữ tình.
13/06/2023 | 1 Trả lời
-
13/06/2023 | 1 Trả lời
-
14/06/2023 | 1 Trả lời
-
13/06/2023 | 1 Trả lời
-
19/06/2023 | 1 Trả lời
-
20/06/2023 | 1 Trả lời
-
Nêu cảm nhận của anh (chị) về chi tiết căn buồng Mị ở có một chiếc cửa sổ một lỗ vuông bằng bàn tay, trông ra cũng chỉ thấy trăng trắng. Mị nghĩ rằng mình cứ chỉ ngồi trong cái lỗ vuông ấy mà trông ra, đến bao giờ chết thì thôi.?
Suy nghĩ ấy cho thấy điều gì trong thái độ sống của Mị ?
20/06/2023 | 1 Trả lời
-
Vì sao Mị phải làm dâu cho nhà thống lí Pá Tra? Câu chuyện đau buồn của Mị nói lên điều gì trong thân phận của những người dân nghèo miền núi?
19/06/2023 | 1 Trả lời
-
Nêu hiệu quả nghệ thuật của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn: "Giáp mặt thành phố ở Cồn Giã Viên, sông Hương uốn một cánh cung rất nhẹ sang đến Cồn Hến; đường cong ấy làm cho dòng sông mềm hẳn đi, như một tiếng “vâng” không nói ra của tình yêu."
19/06/2023 | 1 Trả lời
-
Vì sao ông đò Lai Châu chỉ muốn cắm thuyền ở chỗ biên giới thủy phân cuối cùng của đá thác Sông Đà? Điều đó chứng tỏ ông đò là người như thế nào?
19/06/2023 | 1 Trả lời
-
21/06/2023 | 1 Trả lời
-
Phân tích hình tượng người lái đò sông Đà trong cuộc chiến đấu với con sông hung dữ. Từ đó, hãy cắt nghĩa vì sao, trong con mắt Nguyễn Tuân, thiên nhiên Tây Bắc quý như vàng, nhưng con người Tây Bắc mới thật xứng đáng là vàng mười của đất nước ta.
20/06/2023 | 1 Trả lời
-
Phát hiện thứ nhất của người nghệ sĩ nhiếp ảnh là gì? Anh đã phát hiện như thế nào về vẻ đẹp của chiếc thuyền ngoài xa trên biển sớm mù sương?
20/06/2023 | 1 Trả lời
-
21/06/2023 | 1 Trả lời
-
20/06/2023 | 1 Trả lời
-
Vì sao người dân xóm ngụ cư lại ngạc nhiên khi thấy Tràng đi cùng một người đàn bà lạ về nhà? Sự ngạc nhiên của các nhân vật trong truyện cho thấy nhà văn đã sáng tạo được tình huống truyện như thế nào? Tình huống đó có những tác dụng gì đối với nội dung, ý nghĩa của thiên truyện?
21/06/2023 | 1 Trả lời
-
Kim Lân đã có những phát hiện tinh tế và sâu sắc như thế nào khi thể hiện niềm khát khao đó của nhân vật Tràng (lúc quyết định đến người đàn bà theo về, trên đường về xóm ngụ cư, buổi sáng đầu tiên có vợ...)?
20/06/2023 | 1 Trả lời
-
21/06/2023 | 1 Trả lời
-
Hình tượng bao trùm xuyên suốt bài thơ là hình tượng sóng. Mạch liên kết các khổ thơ là những khám phá liên tục về sóng. Hãy phân tích hình tượng này.
21/06/2023 | 1 Trả lời